Ngày nọ, mẹ mang về rất nhiều trái cây.
有一天,妈妈买了很多水果。
“Khi nào tụi con có thể ăn chúng?”, chúng tôi hỏi. “Chúng ta sẽ ăn vào tối nay”, mẹ bảo.
我们都问她:“什么时候可以吃水果?”妈妈说:“等今天晚上再吃。”
Nhưng anh tôi, Rahim, đã tham lam nếm và ăn thử rất nhiều trong chỗ trái cây ấy.
我哥哥拉希姆很贪吃,所有的水果都想尝尝。结果他吃了很多。
“Nhìn Rahim kìa!”, em trai tôi la lên. “Rahim thật hư và ích kỉ”, tôi bảo.
弟弟叫着说:“看看拉希姆做了什么!”。我跟着说:“拉希姆很调皮很自私。”
Chúng tôi cũng rất giận Rahim, nhưng Rahim không thèm xin lỗi.
我们也对拉希姆很生气。可是拉希姆并不感到惭愧。
“Ta nên phạt anh Rahim chứ?”, em tôi hỏi.
小弟弟问:“拉希姆不是该罚了吗?”
“Rahim, con sẽ phải hối lỗi đó”, mẹ răn.
妈妈警告说:“拉希姆,你很快就会后悔的。”
Rahim bắt đầu cảm thấy không khỏe.
不久,拉希姆果然开始感到恶心起来。
“Con đau bụng”, Rahim thỏ thẻ.
拉希姆小声说:“我肚子很疼。”
Mẹ tôi biết chuyện này sẽ xảy ra. Chỗ trái cây ấy đang trừng phạt Rahim.
妈妈早料到会发生这样的事情。拉希姆受到了水果的惩罚!
Lát sau, Rahim đành xin lỗi chúng tôi. “Con sẽ không tham như vậy nữa”, Rahim hứa. Và chúng tôi tin anh ấy.
后来,拉希姆跟我们道歉说:“以后我再也不会贪吃了。”而我们这次都相信他!