Một buổi sáng nọ, bà của Vusi gọi bạn ấy lại và nói: “Vusi, cháu hãy mang quả trứng này cho bố mẹ cháu nhé. Bố mẹ cháu muốn làm một cái bánh to cho đám cưới chị cháu đấy.”
Early one morning Vusi’s granny
called him, “Vusi, please take this
egg to your parents. They want to
make a large cake for your sister’s
wedding.”
Trên đường đến nhà bố mẹ, Vusi gặp hai đứa con trai đang hái quả. Một đứa giật quả trứng từ Vusi và ném nó vào một cái cây. Quả trứng vỡ ngay.
On his way to his parents, Vusi met
two boys picking fruit. One boy
grabbed the egg from Vusi and shot
it at a tree. The egg broke.
Vusi kêu lên: “Bạn đã làm gì vậy? Cái trứng ấy là để làm bánh. Cái bánh là cho đám cưới chị tôi đấy. Chị tôi sẽ nói gì nếu không có bánh cưới?”
“What have you done?” cried Vusi.
“That egg was for a cake. The cake
was for my sister’s wedding. What
will my sister say if there is no
wedding cake?”
Hai đứa con trai cảm thấy rất có lỗi vì đã trêu Vusi. Một đứa bảo: “Chúng tôi không thể giúp gì với cái bánh được, nhưng đây là cây gậy cho chị của bạn.” Vusi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
The boys were sorry for teasing
Vusi.
“We can’t help with the cake, but
here is a walking stick for your
sister,” said one.
Vusi continued on his journey.
Trên đường đi, bạn ấy gặp hai người đàn ông đang xây nhà. Một người hỏi: “Chúng tôi có thể đúng cây gậy chắc chắn đó được không?” Nhưng cây gậy không đủ chắc cho căn nhà, và nó gẫy.
Along the way he met two men
building a house. “Can we use that
strong stick?” asked one.
But the stick was not strong enough
for building, and it broke.
Vusi kêu lên: “Bác đã làm gì vậy? Cái gậy là quà cưới của chị cháu. Những người hái quả đã cho cháu cái gậy này vì họ đã làm vỡ quả trứng để làm bánh. Cái bánh là cho đám cưới chị cháu. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa. Chị cháu sẽ nói gì đây?”
“What have you done?” cried Vusi.
“That stick was a gift for my sister.
The fruit pickers gave me the stick
because they broke the egg for the
cake. The cake was for my sister’s
wedding. Now there is no egg, no
cake, and no gift. What will my
sister say?”
Những người thợ xây cảm thấy có lỗi vì đã làm gẫy cây gậy. Một người nói: “Bác không thể giúp gì với cái bánh được, nhưng đây là một ít cỏ cho chị của cháu.” Và thế là Vusi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
The builders were sorry for breaking
the stick.
“We can’t help with the cake, but
here is some thatch for your sister,”
said one.
And so Vusi continued on his
journey.
Trên đường đi, Vusi gặp một người nông dân và một con bò. Con bò hỏi: “Cỏ nhìn ngon quá. Tôi có thể ngặm một ít được không?” Nhưng cỏ ngon quá đến nổi bò ăn hết cả.
Along the way, Vusi met a farmer
and a cow. “What delicious thatch,
can I have a nibble?” asked the cow.
But the thatch was so tasty that the
cow ate it all!
Vusi kêu lên: “Bạn đã làm gì vậy? Cỏ đó là quà cưới của chị tôi. Những người thợ xây cho tôi cỏ bởi vì họ làm gẫy cái gậy của những người hái quả. Những người hái quả đã cho tôi cái gậy này vì họ đã làm vỡ quả trứng để làm bánh cho chị tôi. Cái bánh là cho đám cưới chị tôi. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa. Chị tôi sẽ nói gì đây?”
“What have you done?” cried Vusi.
“That thatch was a gift for my
sister. The builders gave me the
thatch because they broke the stick
from the fruit pickers. The fruit
pickers gave me the stick because
they broke the egg for my sister’s
cake. The cake was for my sister’s
wedding. Now there is no egg, no
cake, and no gift. What will my
sister say?”
Bò cảm thấy có lỗi vì mình đã quá tham. Người nông dân đồng ý cho bò đi cùng Vusi về làm quà cưới cho chị của bạn ấy. Và thế là Vusi đi tiếp.
The cow was sorry she was greedy.
The farmer agreed that the cow
could go with Vusi as a gift for his
sister. And so Vusi carried on.
Nhưng tối giờ ăn tối thì bò chạy về với người nông dân. Và Vusi đi lạc. Vusi đến đám cưới chị mình rất trễ, khách cũng bắt đầu ăn rồi.
But the cow ran back to the farmer
at supper time.
And Vusi got lost on his journey.
He arrived very late for his sister’s
wedding. The guests were already
eating.
Vusi kêu lên: “Em phải làm gì đây? Con bò chạy mất là quà đổi lại cỏ mà những người thợ xây cho em. Những người thợ xây cho em cỏ vì họ làm gẫy cây gậy mà những người hái quả cho. Những người hái quả cho em cây gậy vì họ làm vỡ cái trứng để làm bánh. Cái bánh là cho đám cưới. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa.”
“What shall I do?” cried Vusi.
“The cow that ran away was a gift,
in return for the thatch the builders
gave me. The builders gave me the
thatch because they broke the stick
from the fruit pickers. The fruit
pickers gave me the stick because
they broke the egg for the cake.
The cake was for the wedding. Now
there is no egg, no cake, and no
gift.”
Chị Vusi suy nghĩ một lát rồi bảo: “Em trai Vusi của chị, chị không quan tâm đến quà. Chị thậm chí cũng không quan tâm tới bánh. Cả nhà chúng ta ở đây là chị thấy vui rồi. Bây giờ, hãy mặc quần áo đẹp lên và cùng ăn mừng ngày này!” Và đó là điều Vusi đã làm.
Vusi’s sister thought for a while,
then she said,
“Vusi my brother, I don’t really care
about gifts. I don’t even care about
the cake! We are all here together, I
am happy. Now put on your smart
clothes and let’s celebrate this
day!”
And so that’s what Vusi did.