Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình hạnh phúc.
Egyszer volt, hol nem volt, élt egyszer egy boldog család.
Họ chưa bao giờ cãi nhau. Những đứa trẻ trong nhà luôn giúp đỡ bố mẹ và dân làng.
A gyerekek sohasem veszekedtek. Otthon és a földeken is segítettek szüleiknek.
Nhưng những đứa trẻ chưa bao giờ được cho phép lại gần lửa.
Azonban nem mehettek a tűz közelébe.
Chúng phải làm mọi việc vào ban đêm. Vì chúng được làm từ sáp.
Minden munkájukat éjszaka kellett végezniük, mert a gyerekek viaszból voltak.
Nhưng một trong số đám trẻ muốn được chơi đùa với mặt trời một lần trong đời.
A legkisebb fiú nagyon vágyott rá, hogy egyszer lássa a napot.
Ngày nọ, chú bé không thể chịu được nữa. Anh trai cậu ráng ngăn cản.
Egy nap ez a vágy eluralkodott rajta. Hiába figyelmeztették testvérei…
Nhưng đã quá trễ! Cậu bé tan chảy dưới ánh mặt trời.
Már túl késő volt! Elolvadt a forró napon.
Những đứa trẻ rất buồn khi nhìn thấy cảnh ấy.
A viaszgyermekek nagyon szomorúak voltak, mert látták, hogy testvérük elolvadt.
Họ lập một kế hoạch. Họ làm một chú chim từ chỗ sáp tan chảy.
Hirtelen jó ötletük támadt. Az olvadt viaszból madarat formáltak.
Họ đưa chú chim ấy lên một ngọn núi cao.
Majd elvitték a madárrá formált bátyjukat egy magas hegyre.
Khi ánh mặt trời vừa ló, chú chim tung cánh bay và cất tiếng hát dưới bầu trời bình minh.
Ahogy a nap felkelt, a madár énekelve repült tova a reggeli napfénybe.