Một ngày nọ, Thỏ đi dọc bờ sông.
Egy nap a nyúl a folyóparton sétált.
Hà mã cũng ở đó đi dạo và ăn cỏ xanh.
A víziló is arra járt, éppen szép zöld füvet evett.
Hà mã không thấy Thỏ ở đó và vô tình đạp lên chân Thỏ. Thỏ bắt đầu quát Hà mã: “Cái bạn Hà mã kia! Bạn không thấy là bạn đã đạp lên chân tôi sao?”
A víziló nem vette észre a nyulat és véletlenül rálépett a lábára. “Te víziló! Nem látod, hogy a lábamon állsz?” - kiabálta a nyúl.
Hà mã xin lỗi Thỏ: “Mình thành thật xin lỗi. Mình không thấy bạn. Hãy tha lỗi cho mình nhé!” Nhưng Thỏ không nghe lời Hà mã và còn quát Hà mã rằng: “Bạn cố ý làm như thế! Hãy đợi đấy! Một ngày nào đó bạn sẽ trả giá!”
“Nagyon sajnálom! Nem vettelek észre. Kérlek, bocsáss meg nekem!” - kérte a víziló. De a nyúl nem hallgatta meg, hanem tovább kiabált. “Direkt csináltad! Egy nap majd megfizetsz ezért!”
Thỏ bèn đi tìm Lửa và nói: “Hay đi đốt Hà mã khi nó lên bờ ăn cỏ. Nó đã đạp lên mình đấy!” “Không thành vấn đề, bạn Thỏ của tôi ơi. Tôi sẽ làm như bạn bảo.”
A nyúl megkereste a tüzet és így szólt: “A víziló a lábamra lépett. Menj és égesd meg, amikor kijön a vízből füvet enni.” “Rendben nyúl, megteszem, amit kértél.” - válaszolta barátjának a tűz.
Sau đó, Hà mã đang ăn cỏ xa bờ sông thì đột nhiên lửa cháy ngùn ngụt. Đám cháy ngùn ngụt này làm cháy lông của Hà mã.
Egyszer csak, amikor a víziló a folyótól messze füvet evett, huss, jött a tűz a lángjával. A víziló szőre lángra kapott.
Hà mã bắt đầu khóc và chạy đi tìm nước. Lông của bạn ấy đã bị lửa đốt hết. Hà mã cứ khóc: “Lông tôi đã cháy hết rồi! Lông tôi không còn nữa rồi! Lông đẹp của tôi!”
A víziló sírni kezdett, és berohant a folyóba. Az összes szőre leégett a tűzben. “Leégett a szőröm a tűzben!” - sírt a víziló - “Eltűnt a szőröm! Eltűnt a gyönyörű szőröm!”
Thỏ hạnh phúc là lông Hà mã bị cháy hết. Và cho đến bây giờ, vì sợ lửa mà hà mã không bao giờ đi xa nước cả.
A nyúl boldog volt, hogy a víziló szőre leégett. És ettől a naptól kezdve a vízilovak soha sem merészkednek messzire a víztől, mert félnek a tűztől.