Ngày xửa ngày xưa, có ba cô gái vào rừng nhặt củi.
好耐好耐之前,有三個女仔一齊出門搵柴。
很久很久以前,有三個女孩,她們一起外出找柴火。
A long time ago, three girls went
out to collect wood.
Hôm ấy trời rất nóng, nên họ xuống tắm sông. Họ vui đùa và tạt nước lẫn nhau.
天時好熱,佢哋就跳入河遊吓水。佢哋一路游水,一路玩,瀄出好多水花。
天很熱,她們跳下河游了個泳。她們一邊游泳,一邊嬉戲,濺出很多水花。
It was a hot day so they went down
to the river to swim.
They played and splashed and
swam in the water.
Họ chợt nhận ra trời đã tối và vội vã về làng.
突然間,佢哋留意到時間已經好晏嘞,急急腳趕返條村。
突然,她們意識到天已經很晚了,匆匆忙忙趕回村子。
Suddenly, they realised that it was
late.
They hurried back to the village.
Khi họ gần về tới nơi, Nozibele sờ tay vào cổ và phát hiện cô đã quên chiếc vòng cổ ở sông. “Làm ơn hãy về với tôi!”, cô nài nỉ bạn cô. Nhưng bạn cô bảo trời đã quá tối rồi.
When they were nearly home,
Nozibele put her hand to her neck.
She had forgotten her necklace!
“Please come back with me!” she
begged her friends.
But her friends said it was too late.
Nozibele bèn đi lấy lại chiếc vòng một mình. Nhưng cô bị lạc trong bóng tối.
挪姿卑莉一個人返到河邊,搵到條頸鏈,快快脆脆返屋企,但係已經黑孖孖,噉佢就蕩失路啦。
諾孜貝兒一個人回到河邊,一找到了項鏈,就趕忙回家,但天太黑了,她迷路了。
So Nozibele went back to the river
alone.
She found her necklace and hurried
home.
But she got lost in the dark.
Ở đằng xa, cô nhìn thấy ánh đèn leo lắt từ một căn chòi. Cô vội tiến tới căn chòi và gõ cửa.
佢响遠處見到間著咗燈嘅小茅屋。佢走到茅屋門口,拍拍吓道門。
她遠遠地看見有個小木屋,木屋裡有一絲光亮。她跑到木屋門口,敲了敲門。
In the distance she saw light
coming from a hut.
She hurried towards it and knocked
at the door.
Thật bất ngờ, người mở cửa là một con chó. Nó hỏi “Cô muốn gì?” “Tôi bị lạc và cần một chỗ ngủ”. Chú chó đáp “Vào đi, không ta sẽ cắn cô!” Thế là Nozibele đi vào nhà.
To her surprise, a dog opened the
door and said, “What do you want?”
“I’m lost and I need a place to
sleep,” said Nozibele.
“Come in, or I’ll bite you!” said the
dog.
So Nozibele went in.
Con chó bắt cô nấu ăn cho nó. Nozibele trả lời “Nhưng tôi chưa bao giờ nấu cho chó cả”. “Nấu đi, không ta sẽ cắn ngươi.” Thế là cô đành nấu cho nó ăn.
Then the dog said, “Cook for me!”
“But I’ve never cooked for a dog
before,” she answered.
“Cook, or I’ll bite you!” said the dog.
So Nozibele cooked some food for
the dog.
Rồi con chó bảo “Dọn giường cho ta!” Nozibele trả lời “Nhưng tôi chưa bao giờ dọn giường cho chó cả.” “Dọn đi, không ta sẽ cắn ngươi.” Thế là cô cũng đành dọn giường cho nó.
Then the dog said, “Make the bed
for me!”
Nozibele answered, “I’ve never
made a bed for a dog.”
“Make the bed, or I’ll bite you!” the
dog said.
So Nozibele made the bed.
Mỗi ngày cô phải nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ cho nó. Rồi một hôm, con chó bảo “Nozibele, hôm nay ta sẽ thăm vài người bạn. Qúet nhà, nấu ăn và giặt giũ cho ta trước khi ta về tới nhà.”
Every day she had to cook and
sweep and wash for the dog.
Then one day the dog said,
“Nozibele, today I have to visit
some friends. Sweep the house,
cook the food and wash my things
before I come back.”
Khi con chó vừa rời khỏi nhà, cô lập tức lấy ba sợi tóc và bỏ một sợi dưới giường, một sợi sau cửa, và một sợi vào hàng rào chắn. Rồi cô bỏ chạy về nhà.
As soon as the dog had gone,
Nozibele took three hairs from her
head.
She put one hair under the bed, one
behind the door, and one in the
kraal.
Then she ran home as fast as she
could.
Khi con chó về nhà, nó đi tìm Nozibele. “Nozibele, ngươi ở đâu?” “Tôi đây, dưới giường”, sợi tóc đầu tiên bảo. “Tôi đây, sau cánh cửa”, sợi thứ hai trả lời. “Tôi đây, ở hàng rào”, sợi thứ ba trả lời.
When the dog came back, he looked
for Nozibele.
“Nozibele, where are you?” he
shouted.
“I’m here, under the bed,” said the
first hair.
“I’m here, behind the door,” said the
second hair.
“I’m here, in the kraal,” said the
third hair.
Khi con chó biết Nozibele lừa nó, nó chạy vào làng. Nhưng anh trai Nozibele đã chờ sẵn với gậy gộc. Con chó đành quay lưng bỏ chạy, và chúng ta không bao giờ thấy nó nữa.
Then the dog knew that Nozibele
had tricked him.
So he ran and ran all the way to the
village.
But Nozibele’s brothers were
waiting there with big sticks.
The dog turned and ran away and
has never been seen since.