Một buổi sáng nọ, bà của Vusi gọi bạn ấy lại và nói: “Vusi, cháu hãy mang quả trứng này cho bố mẹ cháu nhé. Bố mẹ cháu muốn làm một cái bánh to cho đám cưới chị cháu đấy.”
Hai đứa con trai cảm thấy rất có lỗi vì đã trêu Vusi. Một đứa bảo: “Chúng tôi không thể giúp gì với cái bánh được, nhưng đây là cây gậy cho chị của bạn.” Vusi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Trên đường đi, bạn ấy gặp hai người đàn ông đang xây nhà. Một người hỏi: “Chúng tôi có thể đúng cây gậy chắc chắn đó được không?” Nhưng cây gậy không đủ chắc cho căn nhà, và nó gẫy.
Vusi kêu lên: “Bác đã làm gì vậy? Cái gậy là quà cưới của chị cháu. Những người hái quả đã cho cháu cái gậy này vì họ đã làm vỡ quả trứng để làm bánh. Cái bánh là cho đám cưới chị cháu. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa. Chị cháu sẽ nói gì đây?”
Những người thợ xây cảm thấy có lỗi vì đã làm gẫy cây gậy. Một người nói: “Bác không thể giúp gì với cái bánh được, nhưng đây là một ít cỏ cho chị của cháu.” Và thế là Vusi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Trên đường đi, Vusi gặp một người nông dân và một con bò. Con bò hỏi: “Cỏ nhìn ngon quá. Tôi có thể ngặm một ít được không?” Nhưng cỏ ngon quá đến nổi bò ăn hết cả.
Vusi kêu lên: “Bạn đã làm gì vậy? Cỏ đó là quà cưới của chị tôi. Những người thợ xây cho tôi cỏ bởi vì họ làm gẫy cái gậy của những người hái quả. Những người hái quả đã cho tôi cái gậy này vì họ đã làm vỡ quả trứng để làm bánh cho chị tôi. Cái bánh là cho đám cưới chị tôi. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa. Chị tôi sẽ nói gì đây?”
Bò cảm thấy có lỗi vì mình đã quá tham. Người nông dân đồng ý cho bò đi cùng Vusi về làm quà cưới cho chị của bạn ấy. Và thế là Vusi đi tiếp.
奶牛很抱歉,因为它太自私了。农民决定让奶牛跟着福思,作为礼物送给他姐姐。福思继续上路了。
Nhưng tối giờ ăn tối thì bò chạy về với người nông dân. Và Vusi đi lạc. Vusi đến đám cưới chị mình rất trễ, khách cũng bắt đầu ăn rồi.
但是,到了吃晚饭的时候,奶牛跑回农场了,福思也迷路了。他很晚才到姐姐的婚礼上,客人们已经在吃饭了。
Vusi kêu lên: “Em phải làm gì đây? Con bò chạy mất là quà đổi lại cỏ mà những người thợ xây cho em. Những người thợ xây cho em cỏ vì họ làm gẫy cây gậy mà những người hái quả cho. Những người hái quả cho em cây gậy vì họ làm vỡ cái trứng để làm bánh. Cái bánh là cho đám cưới. Bây giờ không có trứng, không có bánh, và không có quà nữa.”
Chị Vusi suy nghĩ một lát rồi bảo: “Em trai Vusi của chị, chị không quan tâm đến quà. Chị thậm chí cũng không quan tâm tới bánh. Cả nhà chúng ta ở đây là chị thấy vui rồi. Bây giờ, hãy mặc quần áo đẹp lên và cùng ăn mừng ngày này!” Và đó là điều Vusi đã làm.