Khi mẹ Simbegwire qua đời, cô bé đã rất buồn. Bố cô làm mọi cách để chăm sóc con gái. Dần dần, họ cũng quen với cuộc sống mới. Mỗi sáng, họ cùng bàn về ngày mới. Mỗi tối, họ nấu ăn với nhau. Sau khi rửa chén, bố Simbegwire hướng dẫn cô bé làm bài.
Một ngày nọ, bố Simbegwire về trễ hơn mọi lần. “Con đâu rồi?”, bố gọi. Simbegwire chạy lại phía bố. Cô bé chững lại khi thấy bố đang nắm tay một người phụ nữ. “Anh muốn em gặp một người rất đặc biệt đối với anh, con gái anh. Con, đây là Anita.” Bố cười bảo.
“Chào Simbegwire, bố con kể về con rất nhiều.” Anita nói, nhưng không cười hay nắm tay cô bé. Bố Simbegwire trông thật hạnh phúc. Ông nghĩ về một tương lai khi cả ba cùng chung sống hào thuận. “Con à, bố mong con sẽ chấp nhận Anita làm mẹ của con.”
Cuộc sống Simbegwire thay đổi từ đó. Cô bé không còn ngồi với bố mỗi sáng. Anita giao cho cô bé rất nhiều việc nhà, tới mức cô bé không con sức học, và thiếp đi sau mỗi bữa ăn. Chiếc chăn nhiều màu của mẹ an ủi cô mỗi đêm. Tuy vậy, bố cô bé không hề hay biết những gì cô trải qua.
Vài tháng sau, bố Simbegwire bảo ông sẽ đi vắng vài ngày. “Bố đi công tác. Hai người chăm sóc lẫn nhau nhé.” Simbegwire sững lại, nhưng bố cô không hề để ý. Anita cũng im lặng và không vui với mọi việc.
Mọi thứ trở nên tệ hơn với Simbegwire. Cô bé bị đánh nếu không hoàn thành công việc, hay than thở gì. Vào bữa tối, dì ghẻ ăn hết đồ ăn và cô bé chỉ ăn thừa. Simbegwire ôm chiếc chăn của mẹ mà khóc thút thít mỗi đêm.
Simbegwire đau khổ vô cùng và bỏ nhà ra đi. Cô mang theo mảnh chăn của mẹ, gói chút đồ ăn và đi theo hướng bố cô rời nhà.
辛波薇亚伤心透了,她决定离家出走。她带着毯子的碎片,包了一些食物,沿着爸爸出差的路离开了家里。
Tới tối, cô trèo lên một cái cây cao gần bờ sông và ngủ trên cành cây. Cô tự ru “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đã đi rồi. Mẹ đã đi và không trở lại. Bố không còn yêu con nữa. Mẹ ơi bao giờ mẹ quay về? Mẹ đã đi rồi.”
Sáng hôm sau, Simbegwire hát bài hát lần nữa. Khi những phụ nữ trong làng ra suối giặt đồ, họ nghe được bài hát da diết ấy. Họ nghĩ đó chỉ là tiếng gió qua khẽ cây và tiếp tục công việc. Nhưng một người phụ nữ lắng nghe kĩ câu hát ấy.
Bà nhìn lên ngọn cây và thấy một cô bé với chiếc khăn nhiều màu xinh đẹp. Bà la lên “Simbegwire, con của anh trai tôi!” Những người khác dừng làm để chạy lại giúp cô bé leo xuống. Dì cô ôm chặt cô trong lòng.
Dì cô mang cô bé về nhà. Simbegwire được cho ăn và ru ngủ dưới chiếc chăn của mẹ. Tối đó, cô lại khóc tới khi thiếp đi. Nhưng đó là nước mắt của sự nhẹ nhõm vì cô biết dì cô quan tâm tới cô.
Khi bố Simbegwire về nhà, ông thấy phòng cô bé trống trơn. “Chuyện gì xảy ra vậy Anita?” Người đàn bà bảo cô bé đã bỏ nhà ra đi. “Em muốn con bé tôn trọng em. Nhưng có lẽ em đã quá khắt khe.” Bố cô rời nhà và đi theo hướng con suối. Khi tới ngôi làng của em gái ông, ông nghe được họ đã tìm thấy Simbegwire.
Simbegwire đang chơi với anh em họ khi cô thấy bố cô từ xa. Sợ bị mắng, cô chạy trốn vào nhà. Nhưng bố đã tới và bảo “Simbegwire, con đã tự tìm được người mẹ hoàn hảo dành cho con, người yêu con và hiểu được con. Bố rất tự hào về con và bố yêu con nhiều.” Họ đồng ý Simbegwire sẽ ở với dì bao lâu cũng được.
Bố cô thăm cô mỗi ngày. Một hôm nọ Anita cũng tới thăm. Bà ta nắm tay cô bé “Cô xin lỗi, cô đã sai rồi. Hãy cho cô cơ hội nữa nhé?” Simbegwire nhìn lên khuôn mặt lo lắng của bố. Rồi cô bé chậm chậm tiến lại Anita và vòng tay qua người bà.
Tuần sau, Anita mời Simbegwire và dì tới ăn một bữa tối linh đình. Anita chuẩn bị toàn những món cô bé thích. Họ ăn no say và cũng vui vẻ trò chuyện. Simbegwire cảm thấy mạnh mẽ và hạnh phúc vô cùng. Cô quyết định sẽ sớm về ở với bố và mẹ kế.